Nhiều khi dừng lại trong cái cuộc đời nhân tình thế thái đầy bon chen, ảo vọng này ta lại mơ về cuộc sống “Cảnh nhàn” của cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm. Dẫu biết rằng ta còn phải khổ bởi “làm người có thân” nhưng ta vẫn có thể cảm nhận và vui thú được trong cái cảnh nhản của bậc Thánh Nhân…Đôi khi ta hào sảng mà tự thấy mình có cái “tính dại” của Cụ Trạng Trình…mong được tìm nơi vắng vẻ, chốn tịch mịch và tự trải nghiệm, tự suy tưởng cho cái cuộc sống của riêng mình.

Lời thơ :
Một mai, một quốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao
Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao