Nỗi lòng nhớ quê hương trào dâng của một người con đã phạm phải lỗi lầm lớn phải lưu lạc tha phương…
Gió Nam ơi! Có ghé về phương đó
Nhắn giùm là Ta rất nhớ Quê Hương !
Nhớ Mẹ già một nắng hai sương
Nhớ vợ hiền trăm đường gian khó
Nhớ bước chân, nhớ tiếng cười con nhỏ
Chắc giờ này…vẫn gọi mãi tên Cha.
Kéo vầng mây lau mắt lệ nhạt nhòa
Tiếng nhạn chiều réo nỗi đau tiềm thức.
Vừa mới đây…cả khung trời hạnh phúc
Là Mẹ hiền, là vợ đẹp, con ngoan
Là công danh là sự nghiệp dở dang
Là bạn bè, là người thân mến trọng…
Bởi u mê dấn thân vào tâm sóng
Hay bởi Luân Hồi sắp đặt cảnh trái ngang?
Để bây giờ kiếp viễn xứ lang thang
Thân độc hành đời dọc ngang trôi nổi…
Xin cảm ơn tháng ngày đầy mưa gió
Hiểu lòng người và hiểu chính thân Ta.
Đêm tha Hương quặn đau nỗi nhớ nhà
Con mới thấu những lời xưa Mẹ dạy…
Nay phương xa nguyện cầu xin cúi lạy
Nơi Quê nhà mãi khỏe nhé Mẹ ơi!
Dẫu cuộc đời xô Con đến nổi trôi
Con sẽ cố đuổi theo đường chân lý.
Con nhớ lắm nhưng chưa thể về với Mẹ,
Bởi cuối con đường còn đó những vương mang
Dẫu biết rằng sẽ lận đận gian nan
Nhưng Con hứa sẽ vững vàng bước tiếp
Nghe lời Mẹ, con sẽ gắng sống đẹp
Không tham lam, không thảy tính khinh khi
Lương kẻ yếu san sẻ kẻ sầu bi
Dụng cho hết những gì lương tâm có…
Ai xa Quê mà lòng không nhung nhớ !
Xa người thân không khắc khoải trong đêm…
Những canh trắng sương ướt lạnh vai mềm
Nhớ Quê Hương ru hồn trong khói thuốc.
Ngày xưa ơi! Biết khi nào có được?
Có một nỗi niềm…Đắng quá gió Nam ơi !
Tác giả: Một người em