Trên hành trình gian khó của mình, tôi luôn dành thời gian tìm đến những tấm gương đi trước, những bậc Vĩ Nhân trọn đời nuôi chí lớn, rèn tâm vượt qua khổ nạn và đã đạt được những thành tựu vĩ đại để lại nhiều bài học cho hậu thế. Tôi chợt nhớ đến một câu thơ rất hay mà mình được nghe từ người Thầy kính mến “Mong manh áo vải hồn muôn trượng…Hơn tượng đồng phơi những lối mòn…” mà không nghĩ được rằng đây là câu thơ tả về Người…Xin trích lại ra đây để một lần nhớ tới Người và răn mình…
Trích thơ :
…
Bác để tình thương cho chúng con
Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
Mong manh áo vải hồn muôn trượng
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.
Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều
Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?
Ra đi, Bác dặn: “Còn non nước…”
Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều
Bác đã lên đường theo tổ tiên
Mác – Lênin, thế giới Người hiền
Ánh hào quang đỏ thêm sông núi
Dắt chúng con cùng nhau tiến lên!
Trích thơ “Bác ơi” – Tố Hữu
Dù BÁC VĨ ĐẠI ĐẾN ĐÂU và dù ta có KÍNH YÊU BÁC ĐẾN ĐÂU cũng KHÔNG THỂ NÓI NHƯ ANH TỐ HỮU. Nếu nói như thế, thì anh LÀNH coi TƯỢNG ĐỒNG THẤNH GIÓNG, THÁNH TRẦN, LÊ LỢI, QUAN TRUNG và nhiều VĨ NHÂN khác LÀ CÁI GÌ ĐÂY và ĐÃ NÓI THẾ MÀ SAO CÒN DỰNG TƯỢNG BÁC “PHƠI NHỮNG LỐI MÒN”