Bao đời nay, bao con người luôn trăn trở suy nghĩ về đồng tiền? tiền là gì? tiền có sức mạnh ghê gớm đến thế nào? làm sao để có nhiều tiền? Gần đây chứng kiến việc một vị đại gia đã “tu hành đắc đạo” nhưng lại “ưu phiền” về tiền hơn ai cả…tôi lại thêm một lần muốn tự vấn về đồng tiền và sức mạnh của nó…tiền có phải là thước đo?…tiền có phải là đích đến?…người đời nói rằng “tất cả…cũng chỉ vì đồng tiền !” vậy không vì tiền thì vì điều gì?
Thơ tiền…!( Ẩn Danh ) Ngồi buồn tự hỏi thế gian Đồng tiền sức mạnh vô vàn phải chăng? Cuộc sống đang rất thăng bằng Vì tiền xáo trộn lăng nhăng hết rồi
Mới có vài tháng đây thôi Giá cả lên xuống đứng ngồi không yên Đồng tiên lạm phát triền miên Không theo quy luật tự nhiên nữa rồi
Giá vàng nhảy vọt liên hồi Giá xăng được thế đồng thời cũng lên Lương thì bò chậm như sên Công nhân viên chức ngồi rên “Thiếu tiền”
Mong rằng chính sách ưu tiên Đem lại cuộc sống bình yên mọi nhà…
Tờ tiền( Ẩn Danh ) Tiền bạc là cái chi chi Tiền là mảnh giấy số ghi rõ ràng Có tiền phú quý giàu sang Không tiền lắm kẻ cơ hàn điêu linh
Có tiền lắm kẻ chung tình Không tiền nó đá cho mình quay lơ Có tiền kẻ đợi người chờ Không tiền bạn hữu thờ ơ đứng nhìn
Có tiền đầy đủ họ hàng Không tiền cô bác bàng hoàng chơi vơi Có tiền thỏa thích ăn chơi Không tiền làm toát mồ hôi cả ngày
Có tiền sáng sỉn chiều say Không tiền bụng đói suốt ngày nằm phơi Có tiền bát phố xe hơi Không tiền nằm ngủ chao ôi đói lòng
Có tiền cưới vợ gả chồng Không tiền tơ hồng ông cũng quên se Có tiền anh nói em nghe Không tiền anh nói em chê anh nghèo
Không tiền khổ lắm ai ơi Không tiền cam phận mồ côi một mình
Tiền mạnh quá trời( họa nguyên vận 14 câu kết Truyện Kiều ) Nguyễn Xuân Tính Ngẫm xem tiền mạnh quá trời Lắm tiền, lắm của lắm người cầu thân Tiền là tiên, Phật giáng trần Cho leo cao mới được phần leo cao
Đồng tiền thiên vị bên nào Bên nặng, bên nhẹ dồi dào cả hai Phép mầu của nó cực tài Vung tiền lập tức họa tai xoay vần
Có tiền phù hộ độ thân Khỏi cần cầu thánh, cầu thần đâu xa Đồng tiền biến hóa người ta Biến anh dốt nát thành ra anh tài!
Mấy lời góp nhặt dông dài Đêm nằm suy ngẫm thức hoài năm canh…
Đây thôn lạm phát( phỏng thơ Hàn Mặc Tử )Sao em không về xem bão giá, Từ mấy ngày qua chới với luôn. Tiền lương vừa lãnh cầm đi chợ, Bão giá quây quanh mặt xanh rờn.
Giá theo lối giá, lương đường lương, Đời sống hôm nay thật thảm thương. Tiền lương tiền thưởng như chiếc lá, Có trụ qua mùa bão giá không?
Mơ đến ngày nao…đến ngày nao, Lương mình được lãnh tăng thật cao. Điện nước xăng dầu – ồ chuyện nhỏ, Cuối tháng lãnh lương, thở cái phào.
Chữ TiềnHieu Thien Van Chung quy cũng tại chữ “TIỀN“ Làm cho nhân thế, đảo điên quay cuồng Có tiền chuyện khó thành suông Không tiền, dù có cúi luồn chẳng xong
Có tiền bè bạn ngóng trông Không tiền, thì nhớ, đừng hòng gặp ai ? Có tiền, nói ít hiểu ngay Không tiền, nói mãi cả ngày ai nghe !
Có tiền được kẻ chở che Không tiền, dù ở vỉa hè chẳng thương ! Có tiền, nhiều kẻ vấn vương Không tiền, ai cũng chán chường miệt khinh
Có tiền, nói bậy vẫn tin Không tiền, nói thật, kẻ nhìn người ngơ ! Có tiền cuộc sống như mơ Không tiền, nào được, một giờ thảnh thơi
Có tiền kẻ đón người mời Không tiền, chẳng có một lời hỏi han Có tiền “ xấu “ được nể nang Không tiền, ngay thật, đàng hoàng bị chê !
Có tiền, kẻ đắm người mê Không tiền, chỉ có tràn trề nổi đau Có tiền, tình nghĩa đổi trao Không tiền, thì chớ khát khao ân tình
Có tiền, ai cũng tôn vinh Không tiền, nhận lấy “ miệt khinh “ người đời Có tiền, nhiều kẻ đến chơi Không tiền, dù có “ thỉnh mời “ ai đi ?
Ai ơi ! Xin nhớ khắc ghi ! Chuyện đời là thế, có chi phải buồn ?
|
Chúc TếtThơ Tú Xương Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau: Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu Phen này ông quyết đi buôn cối Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu: Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu? Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang: Đứa thì mua tước; đứa mua quan Phen này ông quyết đi buôn lọng, Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc con: Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn Phố phường chật hẹp, người đông đúc Bồng bế nhau lên nó ở non.
Bắt chước ai ta chúc mấy lời Chúc cho khắp hết ở trong đời Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước Sao được cho ra cái giống người.
Vô địch?Nhân gian Tiền là tiên là Phật Là sức bật của lò xo Là thước đo của lòng người Là tiếng cười của tuổi trẻ Là sức khỏe của tuổi già Là cái đà của danh vọng Là cái lọng để che thân Là cán cân của công lý Là triết lý của cuộc đời
Ca daoTiền trao cháo múc Không tiền cháo trút lại mau Tin nhau buôn bán cùng nhau Thiệt hơn, hơn thiệt, trước sau như lời Hay gì lừa đảo kiếm lời Một nhà ăn uống, tội trời riêng mang Theo chi những thói gian tham Phôi pha thực giả tìm đường dối nhau Của phi nghĩa có giàu đâu Ở cho ngay thật giàu sau mới bền Trong tay chẳng có một đồng Miệng nói như rồng cũng chẳng ai nghe Vai mang túi bạc kè kè Nói quấy nói quá người nghe ầm ầm Có tiền vợ vợ chồng chồng Không tiền thì lại chồng Đông vợ Đoài Giàu sang lắm kẻ tới nhà Khó khăn nên nỗi ruột rà xa nhau Đồng tiền không phấn không hồ Mà sao khéo điểm khéo tô mặt người
Đói cho sach rách cho thơmNguyễn Xuân Tính Cha cu ly, con đi cửu vạn Mẹ lang thang mua bán ve chai Đói thì cơm bụi lai rai Khát tu nước máy, ngủ ngoài công viên Đói, tự làm kiếm tiền “đói sạch” Rách, giữ gìn phong cách “rách thơm” Hơn bao nhiêu kẻ bất lương Xoay tiền bằng đủ mọi đường gian tham
Thơ về Giá – Lương( Ẩn danh ) Giá ơi thương lấy lương cùng ! Tuy rằng khác loại nhưng chung là tiền. Thương nhau lương giá đi liền Ghét nhau lương giá hai miền xa xôi. Gió đưa cái giá về trời, Cho lương ở lại chịu nhiều đắng cay. Giá ơi ta bảo giá này: Giá lên nhanh quá có ngày…chết lương. Nhiễu điều phủ lấy giá gương Đồng lương vật giá phải thương nhau cùng.
Người ta đi cấy lấy công, Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề Trông cho vật giá…rẻ rề, Lương tăng vùn vụt là mê lắm rồi. Bắc thang lên hỏi ông trời Giá lương như thế, dân thời sống sao? Ông trời ổng biểu kệ tao, Mày đi hỏi sếp chứ tao biết giề!
Thơ ngũ độ thanh : TiềnDương Tuấn Có nghĩa gì đâu một chữ tiền Đem tình nhân loại hóa cuồng điên Anh hùng lỡ vận đem lòng thích Hào kiệt hám danh thấy cũng ghiền Kẻ dưới trao hồn cho ác quỷ Bề trên ngậm máu giả thần tiên Rừng tham núi vọng còn đeo mãi Hỏi lại trần gian mấy kẻ hiền ?
Bài thơ : Tiền! Tiền! Tiền!Tác giả: Nước Mắt Kho Quẹt Đồng tiền là cái chi chi ? Nhân gian địa ngục âm ti cũng cần Không có thì gọi là bần Người khinh kẻ giễu nói nhằn nói khi
Không tiền ta chẳng được gì ? Có tình tình chạy rồi si một mình Không tiền ta phải lặng thinh Mặc ai ai nói đứng nhìn mà thôi
Không tiền lệ chảy thành đôi Bởi đời vô nghĩa hỡi ôi đồng tiền.
Truyện Kiều(Nguyễn Du) Trong tay đã sẵn đồng tiền Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì |
Pingback: Đừng ảo tưởng về nhân hiệu - Đinh Tuấn Minh